Mình nghèo còn hơn mình nghĩ

Bạn nghĩ mình nghèo? … Không! Bạn còn nghèo hơn bạn nghĩ đấy!

Sống ở Việt Nam còn đắt đỏ hơn ở Đức
Ủa, rõ ràng ở nước ngoài cái gì cũng có giá cao hơn mà?

Nhưng không! Lí do mà ở Việt Nam đắt hơn không phải vì giá cả hàng hoá thấp hơn, mà là tỉ lệ chi trả cho những hàng hoá ấy trên mức thu nhập ở Việt Nam lại quá cao. Chỉ khi trở về nhà, sử dụng mức lương mới – nhỏ bé gấp nhiều lần – để mua những thứ đồ có giá chẳng thấp hơn là mấy, chúng tôi mới nhận ra điều này.

Theo thống kê thì mức thu nhập trung bình của lao động Việt Nam là 4.9 triệu đồng, còn của Đức là 91 triệu một tháng (USD 47 501/năm, chưa trừ thuế, tính theo thời điểm tháng 12.2018). Tức là thu nhập trung bình ở Đức gấp gần 20 lần người Việt trong khi giá mỗi cuộn giấy vệ sinh ở Đức chỉ đắt gấp đôi chúng ta. Tức là theo tỉ lệ này, nếu bạn mua một cốc cà phê với giá 25 ngàn, thì người Đức chỉ cần trả 1 ngàn 250 đồng thôi.

Tôi tính xem các đồ vật chiếm bao nhiêu phần trong thu nhập của người đi làm công sở ở Đức và Việt Nam (chỉ mang tính tương đối). Tỉ lệ giá thuê nhà trên mức thu nhập của hai nước khá ngang ngửa nhau. Với quần áo có nhãn hiệu thì người Đức chỉ cần chi 12% thu nhập là có thể dùng Adidas, Nike, Dior, Levi’s… trong khi chúng ta mất cả nửa tháng lương. Hoặc họ chỉ cần bỏ 1/3 lương tháng là mua được Iphone, trong khi đa phần người Việt phải dành dụm hết nhiều tháng. Cùng các đồ ăn uống như nhau thì Việt Nam có tỉ lệ chi trả trên thu nhập cao gấp 3 lần Đức. Tỉ lệ này là 4 lần với các đồ giấy vệ sinh, kem đánh răng, khử mùi, dầu gội… Buồn nhất là với đồ gia dụng như máy giặt, tủ lạnh, lò vi sóng, ipad, tivi, điện thoại thì giá ở Đức và Việt Nam luôn ngang ngửa nhau. Mà hãy nhớ là thu nhập ở Đức lên tới trên dưới 50 triệu.

Tá trứng giá 91k ở Đức và 41k ở Việt Nam không có nghĩa là trứng ở Đức đắt hơn ở Việt Nam. Nó phải là trứng ở Việt Nam đắt gấp 3 lần ở Đức so với tỉ lệ mức thu nhập (tương đương chiếm 0,18958% (91k/48 triệu) ở Đức và 0,5857% (41k/ 7 triệu) ở Việt Nam trên thu nhập) . Tương tự, nếu một cốc Starbucks ở Việt Nam là xa xỉ, vì bạn phải nhịn hai bữa trưa (ăn ở ngoài) để đi cà phê sang chảnh, thì ở Đức nó chỉ bằng một nửa bữa. Thế đấy, sự thật là chúng ta nghèo hơn mình vẫn tưởng

Chi phí cơ hội – có thể bạn nghèo hơn bạn nghĩ

Thôi được, đến đây bạn có thể bấm bụng rằng tiêu dùng ở Việt Nam so với thu nhập là đắt. Và vì chúng ta nghèo, nên chúng ta chấp nhận số phận của mình hiện tại. Ta không được vung tiền như các bạn trẻ quốc tế: ít cơ hội cho chúng ta uống 10 cốc cà phê mỗi ngày hơn, vì chúng ta còn cần dùng tiền mua giấy vệ sinh và kem đánh răng.
Nhưng mà, không biết bạn đã nghĩ đến điều này chưa: nghèo nghĩa là chi phí cơ hội cao. Kiểu như Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa. Nghèo không chỉ là bây giờ ta nghèo, nghèo còn có nghĩa là sau này ta sẽ có thể vẫn nghèo hơn nữa.

Và chúng ta đang tăng độ nghèo của mình bằng sự sính ngoại

Để làm trầm trọng hơn cho việc này thì rất nhiều trong số chúng ta mắc cái bệnh ”sính ngoại”. Nói ai xa chứ chính tôi hồi mua hai quả dưa mang sang biếu bác mà đã nhanh chóng chọn loại dưa nhập khẩu nước ngoài, ”chứ ai lại biếu hàng Việt dù ngon cỡ nào?”, tôi nghĩ vậy, và rất nhiều người Việt cũng đang nghĩ vậy. Một suy nghĩ trị giá chục triệu đô, nhất là dịp tết. Rồi mẹ tôi khi mua thuốc và được bác sĩ giải thích là có hai loại của Việt Nam và của Pháp công dụng như nhau, nhưng cái hàng Pháp giá đắt gấp 3 lần. Vậy là mẹ tôi không cần nghĩ tới phút thứ hai đã chọn luôn hàng ngoại và tin rằng nó tốt hơn. Thậm chí đến kem đánh răng, nếu google, bạn thấy bán nhan nhản cùng là một hãng, nhưng rất nhiều người mua tuýp kem đó vì nó ”xách tay Mĩ” dù giá đắt gấp đôi gấp ba. Hàng xách tay và đồ tây lúc này đồng nghĩa với từ ”hàng tốt, xịn, sang, chất”.

Nhưng mà, không phải xách tay chỉ đắt gấp đôi, gấp ba như bạn tưởng đâu. Nào hãy lấy ví dụ thực tế đi, bạn có thể google một chai dầu gội trẻ em hãng Penaten của Đức đang được nhiều bà mẹ Việt Nam sẵn sàng trả 200k, nhưng các bà mẹ ở Đức chỉ mất 2,95 Euro. Chính cô bạn tôi, người đi làm công sở ở Việt Nam có mức lương 7 triệu đang dùng chai này cho em bé. Như vậy, bạn tôi đã mất 2,857% lương. Còn với bà mẹ Đức thông thường có mức lương 1800 Euro thì chỉ mất 0,1638%. Nếu so với tỉ lệ thu nhập, thì bà mẹ Việt phải trả giá đắt gấp 17 lần rưỡi bà mẹ Đức để mua chai sữa tắm hàng xách tay cho con.

Nếu thực sự yêu, người ta sẽ có đủ mọi lí do để thiên vị và ưu tiên cho những gì thuộc về cái họ yêu.

Mới mấy hôm trước thôi, lúc đi chợ với đứa bạn người Đức, khi nó nhìn hai thùng trái cây, một loại xuất xứ từ Đức, một loại xuất xứ Tây Ban Nha, chẳng biết quả nào ngọt hơn, bạn tôi đã đặt hàng nội địa vào giỏ và bảo ”ủng hộ nông dân Đức”. Mà hàng Đức công nghệ thì tốt, nhưng rau củ nông sản ít được liệt vào hàng ngon. Nhưng trước lựa chọn mà đều chưa rõ về chất lượng, thì người bạn này chọn ủng hộ cho nông dân địa phương. Tôi không thích thiên vị đâu, nhưng ở trường hợp này cách bạn thiên vị lại khiến tôi suy nghĩ về sự tích cực của nó. Không phải chỉ Đức đâu mà các nước như Nhật, Hàn, Thái cũng nhờ người dân ủng hộ hàng nội, từ đó làm bàn đạp cho doanh nghiệp nội địa cạnh tranh được. Mua sắm là vấn đề của tiền, nhưng nó lại bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cái tình. Ở đây, bán hàng Việt cần tâm của người bán, nhưng cũng cần tình của người mua.

Rất nhiều thứ chúng ta có thể bắt đầu ưu tiên chỉ dùng hàng Việt:

Bớt ăn hoa quả nhập ngoại, bớt mua quần áo hãng tây rộng thùng thình. Vì chúng ta có hoa quả Việt Nam ngon, đồ ăn Việt ngon, quần áo thiết kế của hãng Việt cũng hợp cỡ và vóc dáng người Việt hơn. Rồi cùng nhau ủng hộ các bạn trẻ Việt khởi nghiệp với nhiều loại mặt hàng khác như kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm hãng Việt… Thậm chí đôi khi 10 lần mua đồ ngoại cũng nên 2 lần tạo cơ hội cho hàng nội địa chứ? Còn nếu không thể chấp nhận hàng Việt, hy vọng ít nhất chúng ta cũng nên tỉnh táo hơn để tránh định kiến rằng ”Tây là tốt”.
Có câu nói là: Sụp đổ và đau khổ thường đến từ bên trong chứ không phải bên ngoài. Nhiều khi chả phải vì tây tốt, mà là vì ta tự làm mình tệ đi bằng suy nghĩ ”Việt Nam toàn hàng dỏm”.

Nghe đâu người ta bảo ”hàng Việt ở đâu thì biên giới Việt Nam tới đó”. Vậy nếu chúng ta cứ tự suy tôn hàng ngoại trên nước mình, khác gì tự làm mờ biên giới nước mình? Thế thì hàng Việt có đi xa đến đâu thì còn ý nghĩa gì?

Nghèo tiền thì được. Chứ nghèo tình yêu, nghèo tự trọng và nghèo tầm nhìn mới nguy hiểm.
Nguồn đọc hay: Flownes

https://dangnho.com/

Nhận xét

Bài đăng phổ biến