Văn hoá ăn nhậu rất nguy hại

 


👦 𝐇𝐨̂𝐦 đ𝐨́, 𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐦𝐚̂́𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐚̣𝐧 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐨̂́ 𝐯𝐚̀𝐨 𝐥𝐮́𝐜 𝐜𝐡𝐚̣𝐧𝐠 𝐯𝐚̣𝐧𝐠 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐮̀𝐚 đ𝐨̂𝐧𝐠, 𝐡𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐯𝐞̂̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐯𝐮̀𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐞̂ 𝐨̛̉ 𝐧𝐠𝐨𝐚̣𝐢 𝐨̂. Đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐚̆𝐧 𝐥𝐚̂̉𝐮 𝐯𝐚̀ 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐯𝐚̀𝐨 đ𝐞̂𝐦 𝐦𝐮̀𝐚 đ𝐨̂𝐧𝐠 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐯𝐨̂ 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐡𝐚̣𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐮́𝐜. 𝐁𝐚̀ 𝐜𝐨𝐧 𝐨̛̉ 𝐪𝐮𝐞̂ đ𝐚̃ 𝐛𝐚̀𝐲 𝐬𝐚̆̃𝐧 𝐛𝐚̀𝐧 𝐚̆𝐧 đ𝐚̂̀𝐲 đ𝐮̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐦𝐨́𝐧 đ𝐚̣̆𝐜 𝐬𝐚̆́𝐜: 𝐥𝐨̃𝐢 𝐫𝐮̀𝐚 𝐭𝐫𝐚̂𝐮 𝐧𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐚̂́𝐦, 𝐚́𝐨 𝐠𝐚̂́𝐦 𝐭𝐡𝐞̂𝐮 𝐭𝐫𝐚̆𝐧𝐠 𝐬𝐚́𝐧𝐠, 𝐬𝐚́𝐜𝐡 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐨̂̉ 𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚̂𝐮 𝐱𝐚̀𝐨 𝐤𝐡𝐞̂́, 𝐧𝐨̣𝐧𝐠 𝐡𝐞𝐨 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚𝐧 𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠, 𝐜𝐚̣̆𝐩 𝐛𝐚 𝐛𝐚 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐜𝐨𝐧 𝐚̆𝐧 𝐥𝐚̂̉𝐮, 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐤𝐞̂̉ đ𝐮̉ 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐚̆𝐧 𝐤𝐞̀𝐦 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐡𝐢̣𝐭 𝐛𝐚 𝐜𝐡𝐢̉, 𝐠𝐚̀, 𝐯𝐢̣𝐭, 𝐜𝐚́, 𝐭𝐨̂𝐦 𝐛𝐢𝐞̂̉𝐧, đ𝐚̣̂𝐮 𝐩𝐡𝐮̣, 𝐧𝐚̂́𝐦 𝐯𝐚̀ 𝐫𝐚𝐮 𝐜𝐚́𝐜 𝐥𝐨𝐚̣𝐢, 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐛𝐚́𝐧𝐡 𝐦𝐢̀ 𝐜𝐚̆́𝐭 𝐥𝐚́𝐭.


Anh và các bạn vừa tập đánh đàn vừa uống rượu.


Tối hôm đó không khí thật tuyệt vời, một mình anh uống hết 15 lon bia, phải trả giá bằng việc chạy vào nhà vệ sinh 6 lần, anh cũng ăn rất nhiều thịt. Món anh thích là áo gấm thêu trăng, tức là thịt trâu có mỡ vàng, khi nướng mỡ chảy như sữa. Thịt trâu khác với thịt cừu và thịt lợn, cũng khác hẳn thịt bò, nó không có mùi nồng nặc như thịt cừu, cũng không có nhiều chất béo như thịt lợn, đậm đà và ngọt hơn thịt bò. Thịt trâu kết cấu dẻo dai, do nhiều chất sarcosine, nó rất quan trọng để phát triển cơ bắp người đàn ông. Ngoài nhược điểm là chất xơ dày, xét về chất lượng và dinh dưỡng, anh cho rằng thịt trâu tốt hơn cả ba loại thịt, có lẽ anh đã tới ăn hơn nửa cân.


11 giờ đêm về tới nhà.


Hơn tiếng sau, anh bị đau bụng dữ dội, người cuộn tròn như quả bóng. Anh ôm bụng nói với vợ: “Bỏ mẹ, sao đau bụng quá!”. Vợ tưởng anh chỉ ngộ độc thực phẩm chút, nên cô vẫn đắp mặt nạ sau khi tẩy trang, bình tĩnh ngồi một chỗ.


“Vợ ơi đau quá!”


Thấy vợ không thể hiểu nỗi đau, anh phải dùng phép nói ẩn dụ, đau như ai đó cầm dao đâm vào thượng vị, rồi ngoáy, rạch ngang rạch dọc.


Anh quằn quại làm vợ phát hoảng.


Cô lấy xe, vội vàng đưa anh tới bệnh viện. Ở phòng cấp cứu, một nhóm sinh viên lấy mạch, nhiệt độ, huyết áp, rồi hỏi bệnh và khám. Anh trả lời câu được câu chăng. Một bác sĩ trẻ bước đến, yêu cầu anh nằm ngửa ngay ngắn, chân chống gối, bụng thả lỏng. Miệng bác sĩ hỏi vài câu ngắn gọn, gồm tuổi, nghề nghiệp, bữa ăn buổi tối, thời gian khởi phát cơn đau, vị trí đau. Lợi dụng lúc anh trả lời không để ý, bác sĩ ấn 5 đầu ngón tay xuống vùng thượng vị, rồi đột ngột nhấc tay lên. Ối cha mẹ ôi! Áp lực rất dữ dội, cơn đau dữ dội khiến anh giật nảy mình, thở hổn hển, mặt tái mét và nhăn nhó.


Nỗi đau xuyên thấu tâm hồn.


Người bác sĩ trẻ quay người bỏ đi, anh tới bàn viết tờ phơi, ra y lệch cho điều dưỡng. Truyền nước muối sinh lí, lấy máu xét nghiệm, làm điện tâm đồ, siêu âm và chụp CT ổ bụng. Mọi công việc triển khai trong 30 phút. Anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, đuối sức, buồn nôn, toàn thân lạnh toát. Anh nghĩ trong đầu có thể do bị say. Chỉ 15 phút sau anh thấy không ổn, việc thở bắt đầu khó khăn, đau bụng thì càng dữ dội.


Vợ anh chạy đi gọi bác sĩ.


Sinh viên chạy ra đo huyết áp, đo đi đo lại, bác sĩ cau mày nhìn, con số 83/38 mmHg, kết quả siêu âm và phim CT cũng vừa chuyển đến, bác sĩ đọc hai tờ giấy A4, rồi giờ phim lên xem một lúc.


“Viêm tuỵ cấp hoại tử, chuyển ngay lên ICU, khẩn trương!”


Vị bác sĩ trẻ, hơi gầy như ốm đói, vậy mà hét rõ to. Anh giật mình. Trong đầu có đầy thắc mắc, tại sao anh lại viêm tuỵ, viêm tuỵ cấp hoại tử là cái gì, nhưng anh không thể nghĩ được nhiều, vì cơn đau khủng khiếp, đầu óc choáng váng, thở không nổi.


ICU là khoa hồi sức cấp cứu.


Nơi này, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lui tới, vì cơ thể anh 91kg, cao 167cm, sức vóc như vậy sao phải vào ICU. Mọi người cố gắng di chuyển anh đến ICU. Một nữ điều dưỡng có dáng người khá chuẩn, đeo khẩu trang và mũ, chỉ hở đôi mắt to, cô ra lệnh.


“Cởi hết quần áo ra!”


Với sự giúp đỡ của vợ, anh cởi áo sơ mi, rồi ngượng ngùng cởi chiếc quần dài. Chỉ còn lại chiếc quần sịp có hoa. Báo hại hôm nay anh lại mặc quần sịp hoa, đôi chân thì đầy lông, anh thực sự xấu hổ. Cô điều dưỡng ra lệnh yêu cầu anh cởi hết. Anh nắm lấy mép quần lót của mình, lùa tay vào trong xoa xoa của quý, trong đầu do dự không biết có nên bảo vệ chút phẩm giá cuối cùng của người đàn ông hay không. Vợ anh cũng lúng túng. Anh đưa mắt nhìn cô điều dưỡng, nhưng chiếc khẩu trang che kín toàn bộ khuôn mặt, anh chẳng thể biết hoạt động cảm xúc của cô ra sao.


“Nhanh lên!”


Cô điều dưỡng nhắc lại, ngôn ngữ thực hành y khoa trong hồi sức cấp cứu luôn ngắn gọn và dứt khoát như vậy, anh hiểu ngay cô điều dưỡng bắt cởi nốt chiếc quần sịp có hoa. Anh bất lực, nhấc mông lên, kép chiếc quần sịp xuống, vợ anh hỗ trợ làm nốt những thủ tục cuối cùng. Để lộ của quý trước phụ nữ xa lạ dứt khoát là kẻ biến thái. Chưa bao giờ anh tưởng tượng, mình là một quý ông, lại đi khoe của quý trước cô điều dưỡng, nhưng đây là phòng ICU, nên anh bắt buộc phải chấp nhận.


Con đau xuyên thấu khắp ổ bụng, anh choáng váng, run rẩy và suy nhược, khó thở tăng dần, cảm giác bất lực ùa về, mắt anh nhoè đin nhìn bóng dán vợ lũi cũi làm theo y lệnh cô điều dưỡng, toàn bộ quần áo của anh và chiếc sịp có hoa được gói gọn đút vào cái túi bóng, vợ anh bắt đầu rời xa.


Anh chẳng biết gì ngoài cơn đau.


Bác sĩ gọi vợ anh vào phòng hành chính, bắt đầu giải thích về bệnh tình của anh, đó là tình trạng viêm tuỵ cấp rất nặng, tình trạng cực kì nguy hiểm, nguy cơ tử vong 30%.


Tại sao viêm tuỵ cấp lại nguy hiểm?


Có 2 lí do:


❶ Chức năng của tuyến tuỵ rất đặc biệt.

❷ Vị trí của tuỵ rất quan trọng.


Tuỵ là cơ quan sản xuất ra các emzym tiêu hoá như amylase và lipase. Trong trường hợp bình thường, các enzym này đổ vào tá tràng, rồi vào ruột non để cùng tiêu hoá thức ăn. Nhưng trong trường hợp viêm tuỵ cấp, toàn bộ tuyến tuỵ sưng lên, bao tuỵ lại quá mỏng nên các enzym thoát ra ngoài, chảy vào khoang bụng, tại đây enzym tiêu hoá không thể phân biệt được thức ăn hay mô cơ thể, chúng chỉ cố gắng tiêu tiêu hoá các thứ có trước mặt. Nói cách khác, trong quá trình viêm tuỵ cấp, enzym tiêu hoá đã cố gắng tiêu hoá nội tạng của bệnh nhân, đáng sợ nhất là mạch máu bị tiêu hoá thì không kịp làm gì.


Vị trí của tuỵ rất quan trọng, xung quanh tuỵ là tất cả các cơ quan của ổ bụng, nên một khi enzym tiêu hoá thoát ra ngoài, thì đó là thảm hoạ.


Tại sao lại tử vong?


①  Tử vong do suy đa phủ tạng: Ở giai đoạn đầu, suy đa phủ tạng là do hội chứng viêm bị đáp ứng toàn thân quá mức, một chuỗi tác động liên tiếp và quá mức của các chất trung gian hoá học gây viêm. Giai đoạn sau, các tạng bị tổn thương trực tiếp do enzym tuỵ phá huỷ, hoặc do tình trạng nhiễm trùng nhiễm độc.


② Tử vong do liệt ruột và hạ albumin máu: Liệt ruột xảy ra ngay sau khi bắt đầu viêm tuỵ, do enzym tuỵ tấn công đường tiêu hoá, dẫn đến tắc nghẽn chức năng, cơ thể nhiễm trùng nhiễm độc, abumin máu bị hạ.


Sau khi bác sĩ giải thích xong, cô vợ thất thần, anh chưa biết điều gì nhưng cũng đã mất hết năng lượng, chỉ còn đôi mắt đủ sức để liếc nhìn xung quanh.


Căn phòng ICU thật kì lạ.


Những cỗ máy vận hành kì lạ, tiếng máy móc ồn ào nhưng khá đều đặn, không biết mệt mỏi. Điều dưỡng và bác sĩ đi lại gấp gáp trong phòng. Tất cả bệnh nhân đều bị cởi hết quần áo, nằm nhắm mắt, bất động hoàn toán trên giường. Khoa hồi sức cấp cứu, nếu nhìn thoáng qua thì bận rộn ồn ào, nhưng thực ra lại im lặng đến chết người.


Cô điều dưỡng mang một ống thông dạ dày, nhét nó vào lỗ mũi của anh, rồi đẩy vào tận cùng. Khi nó chạm đến nắp thanh quản, trời ơi, anh không sao chịu nổi, nước mắt chảy ra giàn giụa như khóc, buồn nôn và nôn mửa. Cô điều dưỡng không quan tâm điều đó. Cô giục anh nuốt, nuốt nhanh lên, nuốt và nuốt, cứ thế cô đẩy vào, ống thông đi đến đâu là người anh chộn rộn đến đấy. Cuối cùng thì ống thông cũng vào đến dạ dày, cô điều dưỡng lấy cái xi lanh to, hút ra một xô thức ăn. Đó là thịt trâu, sách và ổ ong trâu, thịt lợn, thịt ba chỉ, thịt ba ba, tôm, cá và đủ thứ rau, cả bia nữa.


Hút xong thức ăn trong dạ dày, cô điều dưỡng bịt mũi anh lại bằng mask thở ôxy, sau này anh mới biết cô điều dưỡng phải cho anh thở ôxy áp lực cao.


Bác sĩ bắt đầu xuất hiện.


Với bộ trang phục như đi chống dịch, gồm có mũ, khẩu trang, áo choàng cách li, đeo găng tay cao su. Anh rùng mình. Trong đầu hiện lên nhiều câu hỏi, không biết người bác sĩ này sẽ làm gì anh, khi cô điều dưỡng kéo đến một khay dụng cụ, có cả pince, kéo, dao mổ và kim khâu.


“Tôi sẽ tiêm thuốc tê cho anh!”.


Thuốc tê tiêm xong, bác sĩ cây kim, giải thích sẽ đặt cho anh một đường truyền tĩnh mạch trung tâm. Để truyền tĩnh mạch cho bệnh nhân nhập viện thông thường, chỉ cần một cây kim nhỏ ở mu tay hoặc khuỷ tay là đủ, cắm kim vào, nối với dân dẫn và truyền. Nhưng với bệnh nhân ICU thì chừng đó không được. Trước hết, kim tiêm truyền thông thường không đủ nhanh, đối với bệnh nhân cấp cứu thì tốc độ truyền là rất quan trọng. Thứ hai, một số thuốc không nên sử dụng qua kim truyền thông thường, ví dụ thuốc vận mạch, sự rò rỉ thuốc sẽ gây hoại tử mô tại vị trí truyền. Vì hai lí do đấy, bệnh nhân ICU phải đặt đường truyền vào thật sâu, chẳng hạn như tĩnh mạch dưới đù, tĩnh mạch dưới đòn, tĩnh mạch cảnh trong, đây là những tĩnh mạch lớn, thành rất dày, đưa kim truyền vào rất sâu đảm bảo an toàn.


Việc đặt đường truyền tĩnh mạch sâu đòi hỏi bác sĩ phải có kĩ năng, vì chọc mù nên phải tìm được tĩnh mạch để chọc, bác sĩ hồi sức cấp cứu và bác sĩ gây mê bắt buộc phải làm được thành thạo. Ngày nay, nhờ có siêu âm, nên những ca khó sẽ được chọc dưới hướng dẫn của siêu âm. Bệnh nhân sẽ được gây tê, thậm chí là gây mê, đảm bảo an toàn. Với đường truyền tĩnh mạch sâu, 20 phút có thể truyền được 500mL dịch, chừng đó mới có thể cứu được tính mạng khi bệnh nhân bị đe doạ tử vong.


Nghe bác sĩ giải thích xong anh bắt đầu nhìn cây kim.


Cây kim này không đẹp như trong phim Hàn Quốc, trông nó dài khoảng nửa mét, rất dày và rất to, nhìn qua ánh sáng điện anh thấy lạnh cả người. Anh cố nhìn khuôn mặt bác sĩ, nhưng khẩu trang và mũ che kín, chẳng biết những chuyển động cảm xúc diễn ra như thế nào. Một chiếc khăn lỗ đột ngột che kín mặt, thế là anh hết tò mò, mắt bị che luôn không thể nhìn thấy gì. Anh cảm thấy cảm giác bị đâm mạnh, đột ngột, âm ỉ dưới xương đòn bên phải. Anh đã hiểu cây kim đâm vào ngực, nhưng nó dài đến nửa mét, không hiểu sẽ đâm như thế nào. Cuối cùng thủ thuật cũng hoàn tất, dây truyền nối với kim, chất lỏng bắt đầu truyền vào ngực anh.


“3000 mL trong 3 giờ”.


Bác sĩ ra y lệnh cho điều dưỡng, anh nghe rõ ràng, dù bỏ học đại học giữa chừng đi buôn, nhưng đây chỉ là phép toán tiểu học nên anh hiểu ngay vấn đề. Bác sĩ đang ra y lệnh đổ 3 lít nước vào cơ thể anh. Trong thâm tâm, anh muốn hỏi có nhất thiết phải đổ nhiều nước thế không, khi mà buổi tối anh uống hết 15 lon bia, mới chỉ đi tiểu 6 lần mà mỗi lần chưa đến 300mL.


Nhưng anh không dám hỏi.


Đúng 30 phút sau bác sĩ quay lại, tình trạng của anh nặng hơn, thở hổn hển như con cá mắc cạn mà không đủ ôxy. Bác sĩ kiểm tra, độ bão hoà ôxy giảm, khí máu giảm.


“Đặt nội khí quản!”


Bác sĩ lại hét lên, hai điều dưỡng đẩy nhanh bàn dụng cụ tới, bác sĩ đứng ở đầu giường của anh, lăm lăm trong tay dụng cụ giống y hệ cái tay cầm mở cửa nhà. Bác sĩ nói với anh: “Chú ý nghe tôi nói, mở miệng!” Anh chỉ còn biết nghe lời, bác sĩ nhét cái dụng cụ vào trong miệng, đẩy vào rất sâu. Anh không chịu nổi nên cố chống đỡ. Một nam nhân nặng 91kg, sức chống đỡ sẽ khủng khiếp, trong khi bác sĩ trông như đói ăn. Nhưng bác sĩ vẫn bình tĩnh: “3mg…!”. Cái… là gì anh không biết. Mí mắt anh bỗng nặng trĩu. “Nhắm mắt ngủ đi!” Lần này, câu nói của bác sĩ y hệt câu thần chú, anh chìm vào giấc ngủ.


Và anh bắt đầu mơ.


Trong mơ anh thấy mùa đông vừa đi qua, anh cùng bạn về quê, được ăn rất nhiều món đặc sản chế biến từ thịt, bữa nào cũng rượu bia no say. Chẳng bù cho khi còn nhỏ, những đêm mùa đông anh đói lạnh đến run người, đi qua chỗ những người bán khoa tây và khoai lang nướng, ngọn lửa màu cam sưởi ấm đô mắt nhưng cái bụng thì sôi réo cồn cào. Mùi thơm của khoai nướng mới sâu lắng và ấm áp làm sao. Cái mùi ấy như khối bông xốp, nó nhét vào cổ họng, đứa trẻ như anh không sao chịu nổi. Khoai chẳng có mà ăn, nói gì đến thịt, bia rượu lại càng không dám mơ ước có ngày được thưởng thức. Hôm nào mẹ cho được 5 hào con lợn, anh không thể cưỡng lại được, phải mua một củ khoai nóng rực. Cầm củ khoai nóng, đổi từ tay trái sang tay phải, rồi ngược lại, nhưng không hề biết sức nóng bàn tay không chịu nổi thì cái miệng cũng không chịu nổi. Đưa củ khoai nướng lên cắn, trời ơi, bỏng rụng răng. Vị giòn, ngọt trên miếng khoai nướng, cùng với cái bỏng, chẳng khác gì cắn phải mặt trời giữa đêm mùa đông.


Bây giờ thịt cá ở quê anh vừa ăn vừa ném nhau.


Vì thế mà anh béo phì, người béo đã là nguyên nhân gây viêm tuỵ cấp, ăn quá nhiều thịt và uống bia rượu quá nhiều cũng viêm tuỵ cấp, những thứ này trong mơ anh không hề biết.


Thế rồi anh thức giấc.


Anh nghĩ có lẽ mình ngủ trong chốc lát, mở mắt ra, anh thấy vợ ngồi bên cạnh. Mắt cô ấy thâm quầng, hơi sưng, dường như mới khóc. Anh cố gắng nói nhưng không thể nói được. Lúc này, anh để ý mới phát hiện ra có cái ống cắm vào mồm. Vợ anh nói: “Cuối cùng thì chồng cũng đã tỉnh rồi! Anh có biết anh bị hôn mê bao lâu rồi không? Tròn 3 tuần, tức là 21 ngày.”


Bây giờ thì vợ anh khóc thật.


Anh thì hoàn toàn bình tĩnh, nghĩ rằng có gì đâu nhỉ, mình mới chỉ ngủ có một giấc, toàn mơ thấy giấc mơ đẹp, được ăn thịt ngập răng. Chỉ có điều, lúc tỉnh giấc sau mơ, sao cơ thể anh thấy nặng như đeo đá, hàng loạt những ống thông đau âm ỉ, từ ống nội khí quản, đến ống thông dạ dày, đến ống thông tiểu, đến ống thông ổ bụng, rồi các đường truyền, lưng thì ngứa, miệng rát khô, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.


Thêm 7 ngày nữa trong phòng ICU, đêm cũng như ngày, ngày cũng như đêm, anh không sao phân biệt được thời gian, bị rối loạn giấc ngủ. Ở trong phòng ICU, anh chứng kiến 5 cuộc cứu hộ, các bác sĩ và điều dưỡng lao đến giường bệnh để ép tim. Ba trong số họ đã ra đi. Cái chết rơi xuống trước mặt, bất thình lình, anh thấy ranh giới sự sống và cái chết quá mỏng manh. Khi bệnh nhân tử vong, điều dưỡng lặng lẽ rút ống nội khí quản, rút các ống khác, rút cả đường truyền tĩnh mạch, lau sạch vết máu và dịch cơ thể, dùng khăn trải giường che kín toàn bộ tử thi, rồi từ từ đẩy ra ngoài. Ngay lập tức, phía cửa khoa hồi sức cấp cứu bắt đầu vang lên tiếng khó, to dần và nức nở.


Thêm ba ngày nữa thì anh được rút ống thở.


Anh đã khóc, ngay khi ống nội khí quản được rút ra, anh ho bật một cục đờm rất to, rồi nói lời đầu tiên là cám ơn y bác sĩ. Hôm sau anh được chuyển đến khoa tiêu hoá, nằm thêm 10 ngày thì ra viện, tổng thời gian 40 ngày.


Vợ anh kể lại, 21 ngày anh bị hôn mê, bác sĩ phải tiến hành lọc máu liên tục, ngày nào cũng lọc. Ngày nào bác sĩ cũng thông báo tình trạng bệnh rất nặng. Sau 40 ngày điều trị anh chỉ còn 61 cân. Lúc thanh toán ra viện, anh hỏi vợ hết bao nhiêu tiền, vợ nói tổng chi phí 600 triệu. Thấy mặt anh nhăn nhó, vợ phải an ủi rằng không vấn đề gì, tiền anh sẽ kiếm lại được, còn người là còn tiền, coi như đây là chi phí cho một chuyến giảm cân. Lúc ấy, anh chẳng biết nên cười hay nên khóc, quay sang vợ anh nói rằng, chuyến đi giảm cân này của anh đắt quá.


Từ đó anh thôi uống bia rượu và bớt ham ăn.


Facebook BS. Trần Văn Phúc


Nhận xét

Bài đăng phổ biến